Hồi đó,
Mình còn chưa tốt nghiệp. Lúc nào cũng sẵn sàng nhận bất cứ cái job nào thuận tiện và có tiền. Một dịp, mình được giới thiệu đến giúp bán hàng cho một hãng dệt may của Thái trong Triển Lãm Dệt May Thế Giới.
Cạnh ngay gian hàng của mình là một hãng dệt may của Pháp. Và ảnh làm phân tích tài chính thị trường gì đó, theo đoàn công ty qua Việt Nam.
Hai gian hàng sát nhau. Ảnh xuất hiện trong chiếc áo sơ mi hồng đậm, đóng vest, mang giày da trong cái nóng hầm hập của Sài Gòn. Và sáng nào cũng dúi cho mình mấy viên kẹo hay cái bánh. Con bé sinh viên ốm đói sáng nào cũng chạy vội chẳng kịp ăn, sau 2-3 lần từ chối lấy lệ, cuối cùng cũng nhai kẹo rau ráu mỗi sáng.
Triển lãm diễn ra trong 4 ngày. Vắng teo. Nhất là quầy hàng bên ảnh. Tụi mình rảnh rỗi tám trên trời dưới biển chuyện gì mình chẳng nhớ nổi. Ra canteen gần gian hàng ăn trưa với nhau mỗi ngày. Và ảnh lục lọi khắp nơi tìm keo dán đôi giày cao gót đểu của mình, hỏng đế chỉ sau 2 ngày đứng 20 tiếng.
Xong triển lãm ấy tụi mình chưa bao giờ gặp lại nhau cả. Vậy mà, một cách kỳ lạ nào đó, tụi mình vẫn luôn cập nhật tình hình cuộc sống của nhau, qua 20 năm nay. Lần ảnh chuyển công tác sang Dubai. Rồi sang Đài Loan. Rồi lấy vợ. Sinh con trai. Mình đi du học. Rồi bôn ba các kiểu. Mình cưới chồng rồi chia tay. Lại lấy chồng. Và sinh Lagi. Tụi mình thi thoảng gửi hình hai đứa nhỏ cho nhau. Không chi tiết không tỉ tê không tâm sự. Chỉ đơn giản lâu lâu nhắn lại kể cho nhau nghe.
Chẳng hiểu sao ngay lúc mình phát hiện bệnh, ảnh lại nhắn hỏi mình có khoẻ không. Như một thói quen xưa cũ, mình lại kể. Một cách cởi mở và tự nhiên.
Ảnh bảo vợ ảnh ngày xưa cũng ung thư đấy. Không sao đâu. Mình sẽ ổn. Cứ vài ngày ảnh lại nhắn tin hỏi thăm mình điều trị tốt không và lại động viên mình.
Hôm nay ảnh hỏi thăm, xong nhắc mình:
– Hồi đó khi kết thúc triển lãm, anh đã rủ e đi uống. Nhưng e từ chối.
– Ủa có vụ e từ chối nữa hả? E không nhớ gì hết luôn.
– Chắc e nghĩ anh là thằng đểu chỉ muốn tình một đêm.
– Haha chắc vậy. Đáng lẽ anh phải rủ e đi “ăn” thì e sẽ đi liền. Nghe “ăn” nó an toàn và no hơn “uống”.
Tụi mình đều bật cười trước viễn cảnh đó, và cái hồi “ngây ngô” đó.
Thật chẳng biết được chuyện gì xảy ra khi tụi mình dùng chỉ một từ khác đi!Thật khôi hài khi nghĩ cả số phận cuộc đời mình có thể đã rất khác, nếu chỉ dùng một từ khác.