Tối qua đi ăn với Jun, một nhân tố chủ chốt trong phần “thanh xuân rực rỡ” của mình. Mình không thể nhớ nổi lần cuối cùng đi ăn riêng với Jun hay nhóm bạn bá đạo ấy lần cuối là khi nào. Vào đại học cái là quay cuồng xoay xở, yêu đương, sáp nhóm mới, rời nhóm cũ rồi dần xa nhau.
Ý nghĩ tụi mình hẹn nhau ở một quán Nhật, cảnh đèn hoa lệ sang trọng làm mình cảm thấy buồn cười và hơi lạ lẫm. Tụi mình đã quen đạp xe chở nhau đi ăn miếng chuối chiên có 200đ mà vẫn thiếu nợ vì lỡ ăn tới 6 miếng. Hay chen chúc xì xụp húp cạn nước tô bánh canh 1k thòm thèm thêm tô nữa mà chả có xu. Tụi mình đã quen cứ đạp lang thang ngoài đường vì hồi ấy chả có quán xá nào để vào, mà có thì phải có tiền mới vào được, và tụi mình thì nghèo xác xơ.
Mình và Jun kể chuyện tụi mình bây giờ thế nào, con cái ra sao. Và cùng bật cười khi nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ.
Chuyện leo lên nóc nhà thầy trốn học mà quên cắp đôi dép theo. Chuyện sang nhà chị Hiền làm bánh bột lọc mà lén bỏ dây thun và ớt vào vài cái. Chuyện đói bụng cả đám trộm gạo mắm ở nhà mua miếng ba chỉ 2k rồi kho lên ăn với cơm nóng ngon nức nở. Hồi đó mình đâu có biết, rằng đây là khoảng tuổi trẻ tươi đẹp nhất mà mình có. Cứ mơ vào đại học cơ! Cả đám cùng mơ.
Mình nghĩ đối với từng đứa trong nhóm, mọi giấc mơ lúc ấy tụi mình có, bây giờ đã có thể vượt rất xa. Chỉ có tụi mình đã xa nhau, và xa cả cái gốc rễ bí ẩn vô hình mà tụi mình đã từng có. Những gốc rễ, những nhịp điệu đã đi theo nuôi nấng tâm hồn những đứa trẻ phố núi vô tư, dễ thương và quậy phá.
Cái nhịp điệu thần bí ấy, liệu bây giờ con tụi mình có không nhỉ? Mình đã luôn băn khoăn liệu một đứa trẻ bây giờ có thể có sự kết nối sâu xa với tự nhiên khi ngập chìm trong đống bụi xe, sách vở và điện thoại? Em cân bằng thế nào khi bị mẹ mắng không thể tha thẩn nhặt xoài ở vườn nhà hay hú đám bạn đến lang thang? Em đi theo nhịp điệu kiểu gì khi chính ba mẹ, là tụi mình, cũng đang dần xa những nhịp điệu ấy?
- Đáng lẽ con tụi mình phải chơi với nhau chứ!
- Ừ, đáng lẽ phải thế mày ạ.
- Liệu tụi nhỏ bây giờ có vui được như tụi mình ngày xưa không nhỉ?
- Chắc khó quá…
Nghĩ đi thì nghĩ lại,
Tụi mình có những áp lực, nỗi khổ khác với những áp lực và nỗi khổ ba mẹ mình đã trải qua.
Tụi mình cũng có những niềm vui khác với họ.
Mong các con cũng sẽ có những niềm vui mà ba mẹ chưa từng chạm tới. Mong con sẽ kết nối được với cả vũ trụ này, chứ chẳng riêng gì một vạt núi như mẹ từng sống. Việc của ba mẹ, sẽ như của ông bà, yêu thương và nuôi nấng các con, giữ lại nhịp điệu cho mình, làm nền tảng, làm bệ phóng cho con. Còn lại, tuỳ tụi con nhé!