Vườn ý tưởng

Bụi Ấn

Mình vẫn luôn biết ơn cơ hội được ngao du Ấn ngày ấy.

Mình biết ơn vì đã được hành hương qua bốn địa điểm linh thiêng của Phật giáo.

Mình biết ơn vì đã được tiếp xúc với các vị Thầy đầy từ bi và trí tuệ.

Và mình biết ơn vì được đến Ấn, được chứng kiến đám trẻ con cùng cực ngồi quanh đền giơ đôi tay đầy ghét bẩn mong may mắn nhận được một miếng bánh mỳ trong đám cát bụi mù mịt.

Ấn Độ, những vùng mình đi qua trong chuyến đi ấy, đúng là bụi mịt mù. Chỉ có ở trong các đền thờ là xanh mát. Hai cảnh đối lập, trái ngược nhau, lại hòa quyện diệu kỳ, và chắc chắn có một sức quyến rũ lạ lùng đối với bản thân mình.

Mình biết ơn vì đám bụi Ấn ngày ấy lại vén đi lớp bụi dày đặc che mắt mà mình đã không thể nhận ra.

Mình thật quá may mắn khi được sinh ra ở nơi mình sinh ra, có hình hài như mình đang có, và sống cuộc sống mà mình đang sống.

Thật quá đau đớn khi nhìn thấy những đứa trẻ chẳng làm gì nên tội lại lay lắt, bẩn thỉu và rõ ràng là ốm đói, tranh nhau giành giật một chiếc bánh khô cứng. Hãy tạm bỏ qua chuyện được học hành hay du lịch nghỉ hè. Mình nghĩ đứa bé nhất chắc chưa được 2 tuổi, đã bị quăng ra đường xin ăn.

Thật quá sửng sốt khi thấy những túp lều chỉ dựng bằng vài thanh gỗ và vài tấm bạt. Cha mẹ, con cái, bò và chó, đều ở dưới tấm bạt ấy. Một tấm bạt bạc màu lỏng lẻo chắc chắn không thể che bất cứ ai khỏi gió, hay mưa.

Mình đã chứng kiến nhiều cảnh nghèo đói. Ngay ở Việt Nam chứ chẳng cần đến Ấn. Tuy nhiên, nghèo đến cỡ ấy thì đây là lần đầu mình thấy. Đất đai ở đây toàn cát. Chẳng mấy bóng cây. Và chắc chắn rau cỏ không thể mọc nổi ở vùng đất cằn cỗi này. Mình chẳng hiểu ở đây người ta làm gì để sống.

Ah, ăn xin!

Và dịch vụ đổi tiền, bán hoa (chịu không biết kiếm đâu ra), nhà nghỉ khách sạn, tiệm trà, quán ăn. Nói chung là các dịch vụ phục vụ cho các đoàn khách đến thăm Đền, như mình.

Và đương nhiên, khi chứng kiến cảnh ấy, thì mình chợt hiểu, tại sao ăn xin lại là một ngành công nghiệp ở Ấn.

Và mình cũng lơ mơ lí giải được tại sao Phật lại xuất hiện ở đất Ấn. Đây là điều mình luôn thắc mắc. Tại sao lại là Ấn Độ mà không phải bất cứ vùng đất nào khác? Vì đến Ấn, sẽ thấy/hiểu ngay khổ là gì. Cái mức độ khổ đến mức chỉ muốn thoát kiếp cho lẹ chứ chịu gì nổi. Cái nắng, cái hanh, cái lạnh cắt da, bụi cát, đói.

Đương nhiên lí giải này chỉ là chủ quan của riêng mình. Chứ ai mà biết được.

Mình chỉ biết rằng, so với họ, mình đang sống ở kiếp thần tiên vua chúa. Tất cả những thiếu hụt mình nghĩ mình đang mang, đúng là chỉ tồn tại trong sự vô minh ảo vọng.

Vì thế, đột nhiên mình thấy hạnh phúc hơn rất nhiều! Với tất cả những sự đủ đầy mà mình chưa từng nhận ra trước đây. Con cảm ơn Vũ Trụ đã cho con sinh ra nơi con sinh ra! Hú vía!

Những đứa trẻ Ấn và những bóng cây hiếm hoi ở vùng mình qua.