Hiểu cảm xúc

Chọn lựa thực tế

Mình ghét phải thừa nhận rằng cơ thể bắt đầu cảm thấy khó hồi phục sau hoá trị hơn những lần trước. Và cũng không rõ đến ngày nào mình sẽ cảm thấy ổn hơn.

Mình tưởng mình đã có một kế hoạch. Sau hoá trị ngày 1,2,… nhưng giờ nó đảo lộn hết cả.

Điều này đương nhiên hơi hoang mang và mệt mỏi. Mình bắt gặp bản thân đang nói ra những điều trước đây mình sẽ tránh, như là:

  • Em mệt quá!
  • Con không muốn ăn.
  • Lagi ơi, nhanh lên nhé, mẹ đuối quá rồi!

Đầu mình bắt đầu tua đi tua lại những gì bác sĩ nói trong đợt khám lần trước.

  • Hãy hết sức chú ý đến từng động tác, tay co quắp sẽ dễ làm rơi thức ăn
  • Từ nay không được mang dép nữa, luôn mang tất và giày, vì đôi khi chân tê quá đi sẽ rơi dép
  • Nếu từ lần 6-8 đau quá không ngủ được thì báo tôi kê thuốc giảm đau

Đây là thời khắc đầu tiên trong suốt chặng đường này mình để nhiều sự lo lắng nghi ngại lọt vào đầu. Tự nhủ rằng vì cơ thể đang trải qua những cơn khó chịu hàng ngày… và áp lực về chuyến đi xa sắp tới. Tự hỏi có nên cố kéo mình lại sống trong những niềm tin khác mình đã hun đúc bấy lâu? Hay mình nên đối diện với thực tế này và chấp nhận nó?

Rồi sáng nay, nhìn ra góc nhỏ xanh mướt trước mặt, ngỡ ngàng khi thấy cây khế đang khô héo quắt queo đã đâm chồi mọc lá mới. Nó đã sống lại kìa!!!

Khổ thân khế khi đang trổ hoa lại bị bỏ bê héo queo luôn. Lá rụng sạch không còn cái nào. Cả nhà đã tưởng nó chết rồi. Mà mình vừa tiếc nó vừa lười vừa mệt chẳng buồn nhổ bỏ đi. May thế nó đã hồi sinh rồi!

Mình bật cười nghĩ, uiii sao hai tụi mình giống nhau thế nhỉ! Mình cũng đang khô héo đây khế ơi! Nhưng khế đã tươi lại được, chẳng lẽ mình lại không?!

Dù thực tế trước mắt như thế nào, mình vẫn có thể chọn lựa, vẫn có thể quyết định. Chọn nhìn vào gì, tin vào gì và nương tựa vào điều gì sáng trong thực tế ấy. Và quyết định sẽ hành động thế nào.

Chẳng phải mình không biết mảng đen vẫn luôn xen mảng trắng. Buồn xen vui. Sướng xen khổ. Tươi sáng xen lẫn mù mịt..

Nhưng đó là cuộc sống mà! Bản chất cuộc sống là trời sáng rồi tối. Xuân qua đông đến. Khi nắng nóng khi mưa lạnh.

Kể cả vẩn vơ hi vọng rồi thất vọng trong bản thân mình, chẳng phải nó cũng đang theo đúng quy luật cuộc sống hay sao?! Việc gì phải băn khoăn mình già đời hay ngây thơ, mơ mộng hay thực tế!

Thực tế nhất là giây phút này mình đang như thế nào? Giây phút này mình đang chọn điều gì? Mình quyết định hành động ra sao? Mình có vui không? Có hài lòng thoả mãn không? Đó là thực tế. Mọi lo lắng, toan tính, suy đoán đều là huyễn hoặc.

Nó như kiểu ngồi trước mặt con thì không lo chơi với con, kết nối với con hay cùng nhau học kỹ năng bảo vệ bản thân, mà lo lắng khổ sở vì nghĩ mình thực tế với tưởng tượng con sẽ bị bắt cóc vậy.

Hay như kiểu mình sầu não về chuyện hoá trị đợt tiếp theo sẽ còn thảm cỡ nào khi mới lần 4 đã như vầy thay vì lết mông đi châm cứu hay bấm huyệt hay tập yoga vậy.

Thực tế là giây phút ngay lúc này. Và mình đi bấm huyệt đây. Muah! ❤️