Hôm qua, mình bắt Grab đến bệnh viện để hẹn lịch.
Bác Grab lớn tuổi, hằn sâu vẻ khắc khổ, và kiệm lời. Mình thở phào. Thú thật mình hay thả tâm lang thang nhìn ngắm thứ này kia và lười trò chuyện khi đi xe.
Đến một ngã tư dừng đèn đỏ, mình và bác ấy, không hẹn, đều tia mắt nhìn về hướng cụ già ngồi ngay góc đường. Trước mặt cụ là một chiếc bảng bụi bặm treo tòng teng mấy tập vé số. Cụ lớn tuổi, đen thui và gầy gò. Mình nghĩ rằng cả mình và bác xế, đều có một số ý nghĩ giống nhau. Và bác đã hành động trước.
Bác mấp mé gọi: Cụ ơi, vé số, vé số.
Cụ già, còng lưng ngồi nhìn rất tội nghiệp, đang mải mê bấm điện thoại 😅.
Bác grab, chắc cũng đang cố gắng vượt qua một số trở ngại tâm lý nào đó, như là: cuốc này mình lời bao nhiêu, tiền hôm nay đã đủ chưa.. mình cũng khó khăn mà nhìn cụ thương quá nên cất lời. Mình đoán thế. Nên giọng bác cũng ngập ngừng e dè, không quyết đoán lắm.
Cụ già vì mải mê xem điện thoại, và tai chắc cũng đã lãng đi phần nào, không biết ngay cạnh mình có (ít nhất) bốn con mắt đang nhìn mình chằm chằm và một giọng nói, đang cố gọi cụ. Thấy cụ lơ đãng, và đèn lại chuyển xanh nhanh chóng, bác grab lầm bầm cái gì đó trong cổ họng rồi phóng xe đi.
Làm đủ thứ bao năm, và nhất là đang làm sales bây giờ, mình luôn tự hỏi: Đâu là yếu tố quyết định để ảnh hưởng được đến một người? Để xoay chuyển một quyết định? Để họ “chốt” với mình?
Có phải cần sản phẩm, dịch vụ tốt hơn? Lời lẽ hứa hẹn ngọt ngào hơn? Hay xinh xắn dễ gây cảm tình hơn?
Dù mỗi thứ tốt sẽ góp phần một chút, nhưng chỉ là bổ trợ.
Thứ quý giá nhất trong thời đại này, nhất định là sự chú ý.
Chú ý một cách nhiệt tình.
Mình vẫn nghĩ, trong cái nóng hầm hập và dòng xe cộ bụi mù, tìm thấy chút niềm vui và kích thích trong những clip trên mạng, cũng là điều hợp lý. Và nếu cụ đã chú ý hơn một chút đến việc bán hàng, có lẽ cũng sẽ bán được nhanh hơn một chút. Ít nhất là vài vé từ bác grab và mình.
Nhưng mà,
Ngay cả với một bạn trẻ đang hăm hở học những “bí kíp”, “bí quyết”, “quy trình sales đỉnh cao”, thật khó để thuyết phục bạn việc đầu tiên, và trên hết, phải để tâm chú ý. Chú ý đến khuôn mặt, tông giọng, biểu cảm của người mình đang tiếp xúc. Chú ý đến những nhu cầu lẩn khuất mà chính họ chưa chắc đã nhìn ra. Chú ý đến mục đích của mình và họ. Chú ý đến cả tâm trạng, năng lượng của mình và họ khi gặp gỡ. Nghe nó sao cứ đơn giản quá, chẳng ấn tượng chút nào!
Thật khó thuyết phục một chị đang ngán chồng tận cổ rằng việc đầu tiên hãy để tâm chú ý. Chú ý đến nhu cầu của mình. Chú ý đến nhu cầu của người ta. Chú ý đến cái duyên hay cái nợ hay cả hai giữa hai người. Chú ý đến mục đích của mình là gì. Chú ý đến làm sao để đạt được mục đích ấy.
Kể cả mình, cũng không phải lúc nào cũng chú ý được. Chuyện này thật chẳng dễ dàng tí nào. Đơn giản nhưng không dễ dàng.
Tụi mình thường bị dẫn đi lạc. Bởi cả đống suy nghĩ, cảm xúc, niềm tin sẵn có, luôn sẵn sàng ồ ạt vồ vập lấy tâm trí chúng ta.
May thay, vì sinh ra là con người, tụi mình có khả năng. Những khả năng mà chính bản thân mỗi người cũng không thể nhận thấy rõ hay tin tưởng. Đầu óc đã quen được rèn luyện tính “thực tế và logic”. Xu hướng phủ định những thứ mình chưa kiểm chứng, chưa bắt gặp, chưa được chứng minh (bởi chính bản thân) đã hằn sâu. Bề dày của nhưng mê muội ấy dễ làm chúng ta mờ mắt, loạn tâm.
Nhìn thấy hay không, tin hay không, cũng không thể thay đổi được sự thật hiển nhiên, đó là, chúng ta có khả năng.
Khả năng thay đổi những gì thuộc bản thân mình.
Trong đó, có cả sự chú ý. Và đó, sẽ là món quà lớn nhất! Cho bản thân và cho bất cứ ai tiếp xúc với bạn! ❤️