Hiểu cảm xúc

“mày bị điên!”

Bạn thốt lên như thế!

Và mình đồng ý.

Mình điên chắc luôn!

Vì mình đang không sống theo cái “bình thường” mà bạn đang sống chút nào. Nếu không theo “bình thường’ gọi là điên thì mình điên. Chuyện đó hợp lý.

Mình thấy bản thân cực kỳ may mắn vì từ bé đã có sẵn mầm mống nổi loạn, ngấm ngầm rồi từ từ hiện nguyên hình. Mình đã không hoàn toàn tin tưởng vào một số hệ thống niềm tin nhất định được truyền từ đời này qua đời khác. Hoặc ít nhất đã nghi ngờ và hay suy nghĩ về chúng.

Như là:

“Vợ chồng có cần phải sống với nhau trọn đời, một cách khổ sở như thế không??” khi chứng kiến quá nhiều cảnh mà một trái tim “nhạy cảm và lãng mạn” (như mình) không thể chấp nhận được, từ hồi cấp 2.

Mình đã chọn cách khác.

Những cách khác ấy đã bao gồm nhiều thử và sai, vấp ngã, hỗn loạn. Gặp nhiều chê trách, chê bai và oán thán. Từ nhiều phía khác nhau. Những cách khác ấy không hoàn toàn màu hồng đẹp đẽ và suôn sẻ. Với chính bản thân mình.

Điều may mắn là cứ sau mỗi đợt như thế, mình hiểu ra, ah, mình có xu hướng này, người ta có xu hướng này, mình có giá trị này là quan trọng nè, người ta thì có giá trị khác, và chúng nó đánh nhau. Mấy cái thứ ruồi muỗi đánh nhau thì okay. Nhưng đã thuộc về hệ giá trị và mục đích sống mà khác nhau thì căng lắm. Chẳng liên quan gì đến tụi mình mấy, ý là con người bản thể của tụi mình í. Tụi mình vẫn là tụi mình, không đúng không sai, không phải không trái. Chỉ là khác nhau về những cái căn bản, và không thể thay đổi được dù thời gian có trôi qua. Thực tế là, thời gian càng trôi qua thì tụi mình càng khổ hơn khi sống với nhau. Vì đã không chung đường ngay từ đầu.

Bạn có thể hỏi: sao không tìm hiểu ngay từ đầu đi? sao đợi đến lúc vác thân về sống chung với nhau mới nhận ra rồi lai bỏ bê nhau?

Mấy cái này, hmmm, hẹn hò xem phim ăn tối, chìm đắm trong cái hormone yêu đương ban đầu, khó mà nhìn ra được. Mà nói đúng ra thì, ngay từ đầu, tụi mình có biết bản thân mình như thế nào đâu ;)))). Để biết được người kia nữa thì…hơi làm khó nhau quá! Đời nó vui vậy á, bài toán từ từ mà giải chớ ai cho đáp án ngay từ đầu!

Chỉ đến khi có va chạm, mình với vỡ lẽ, ah, mình muốn cái này, người này muốn cái kia!

Mình muốn đi phượt cho thoả chí, hứng lên mà đi được là đi luôn! Ảnh thì chỉ muốn cơm nước đầm ấm ở nhà, hay loanh quanh khu phố… Có thể năn nỉ, thương lượng, chiều chuộng đối phương vài lần đầu. Sau đó thì…tự nhiên cái đầu mình nó chạy kiểu: mình đúng mà, muốn có chút éc cũng không được? Ảnh có thực sự yêu mình không ta? Sống gì chán thế? abc, xyz… Có ai sai hông? Hông! Chỉ là mỗi người mỗi khác.

Người thì muốn an phận thủ thường. Người thì muốn lập chiến công lừng lẫy. Người thì thích khám phá đông tây kim cổ, kẻ thì phê với karaoke hay sưu tầm gốm.

Sao cũng được. Miễn là đừng bắt người kia theo ý mình. Hay cưỡng mình theo ý họ. Miễn là dung hoà được thì được. Không được thì thôi.

“Thôi” có thể là vẫn cùng chung sống. Như những người bạn. Gắng tìm thấy cái hay của người ta để mình thích. Cái nào không hợp ý thì phải hiểu rất rõ cái thói đó tự họ có thấy đó là vấn đề không. Nếu họ không thấy đó là vấn đề, thì tự hỏi mình có sống nổi với nó suốt đời không? Nó có quan trọng lắm không? Không quan trọng lắm, chỉ là mình ngứa mắt, thì ráng tu tập cho mắt bớt ngứa, tâm bớt xao. Nếu nó quan trọng vô cùng thì “thôi” luôn.

Nếu họ thấy đó là vấn đề, mà thói quen sâu dày chưa sửa được, thì còn hi vọng. Mà kể cả khi đó, thì cũng đừng lúc nào cũng “nhắc nhở, đốc thúc” người ta phải sửa :))). Cái thói đời, trên phim mà nhắc nhở nhau thì coi là soái ca bảo vệ, ngoài đời mà nhắc nhau nhiều dễ khó chịu, dễ choảng. Phải hiểu mình là một phần môi trường của người ta, mình có thể sửa gì ở mình, mà tạo điều kiện cho người ta sửa cái họ cần sửa. Nói chung là, quay đi quay lại cũng quay về mình. Game đời nó mệt chỗ này! Mà nó cũng sướng ở đó!

Nhưng mà, thường người ta không có chịu “thôi” ;))). Muốn sống với người ta đến đầu bạc răng long nhưng muốn người ta sống theo ý mình. Người ta phải sửa, tui không sửa. Tui đúng mắc gì tui sửa!

Đây là nguồn cội của đau khổ. Cứ lâm vào cái vòng suy nghĩ này là khổ.

Cái đau khổ này được coi là bình thường. Cuộc sống mà! Ai như mình!

Điên quá điên khi coi mỗi người tình là người thầy, dạy mình về mình, tạo điều kiện cho mình hiểu rút cuộc mình muốn cái gì, cái gì là quan trọng. Nhận xong bài học, nhìn ra vấn đề cái là sayonara! Con cung kính cảm tạ thầy nhưng hổng có sống với thầy được! Kính chúc thầy tìm được người khác phù hợp hơn con.

Mà là thầy dạy thì nhớ nhung cái gì nữa! Khi đã nhận ra đây là khổ, và đã chọn thoát khỏi cái khổ ấy, thì sao lại đau khổ vấn vương gì nữa trời??!! Nên xong bài cái con happy quá trời đất! Và tràn ngập lòng biết ơn. Ra đi trong thanh thản nhẹ nhàng. Dù mấy thầy, vẫn chưa nhận ra mình là thầy của con bé này, và cũng chẳng nhìn ra được con bé này cũng là thầy mình dạy mình đấy! Chứ mình thì biết quái gì về bản thân với lại tình yêu đâu! Nên cứ trách móc con bé mãi, khổ ghê đi được. Và vì bạn về phe thầy, nên bạn bảo mình điên.

Mình điên mà mình sướng. Vậy là được! Cả cuộc đời này chỉ mong thoát khổ mà, mô Phật!