Sáng nay, sau khi mãi mới nghe hết cái podcast của hai phụ nữ mình ngưỡng mộ, mình đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng – mình đích thị là kẻ phân biệt giới tính!
Kể từ khi nằm vật vạ ở bệnh viện, mệt lử nhưng không tài nào ngủ được, nhiều đêm mình ngẫm nghĩ về nguồn gốc sâu xa tại sao mình bị bệnh. Vì chỉ khi hiểu được nguyên nhân gốc rễ thì may ra mình mới khá hơn.
— mình có gen U từ ba — mình đã tạo môi trường để gen U này phát triển — điều gì đã thúc đẩy mình tạo môi trường cho những tế bào này phát triển? — mình đã không thực sự trân trọng cơ thể — tại sao mình không trân trọng cơ thể — mình chưa bao giờ thực sự coi trọng giá trị của tính nữ — vì sao mình đánh giá thấp hay không coi trọng cơ thể nữ giới của mình?
Suy nghĩ tới đây thì hàng loạt sự kiện/sự việc ập đến với mình như cơn thác lũ.
– Lời tắc lưỡi của họ hàng, hàng xóm, những người bạn của ba mẹ, hay thậm chí những người không quen về việc nhà có “3 đứa con gái ah? Không có con trai à?”
– “Lũ con gái vô tích sự!”
– “Quả bom nổ chậm trong nhà!”
– “Ba con đã mong chờ một đứa con trai. Nên tên đầu tiên của con là tên con trai – Phùng Thế Vương”.
– “Con trai mà! Đâu cần phải siêng năng hay bếp núc gì! Cứ để cho tụi nó chơi! Con gái mới phải nữ công gia chánh không ma nó rước cho!”
Dù mẹ mình đã cố gắng bảo vệ giá trị của các cô con gái đến đâu đi nữa, thì ở một thị xã lạc hậu, nghèo nàn, sức lao động của con trai và khả năng gia đình có thể nương tựa vào một người con trai cao hơn hẳn con gái. Và mình vẫn bị những cái liếc mắt, những sự đánh giá, lời thì thầm trò chuyện, một chiếc thở dài…ngấm vào người.
Rồi đến chính mình,
người đã từng ghét mấy kẻ phân biệt giới tính kinh khủng,
luôn mạnh miệng bảo vệ cho tĩnh nữ yếu ớt đáng thương,
luôn bức xúc khi một người phụ nữ tự đánh giá bản thân mình thấp hơn người chồng cô ta, và không dám bước ra khỏi một cuộc hôn nhân đau khổ vì “thiếu anh ta thì mình biết làm sao?!”
lại chính là kẻ ấy!
Gốc rễ vấn đề là mình chưa coi trọng tính nữ của bản thân. Mình nhận ra điều này một cách rõ ràng và mãnh liệt. Dr. Sarah McKay đã tát một cú choáng váng làm mình tỉnh mộng hẳn khi chỉ ra rằng, theo nghiên cứu khoa học, thì não phụ nữ cũng đỉnh như đàn ông, đối với toán học hay khoa học. Chỉ là chúng ta tự làm não bị hạn chế bởi niềm tin rằng chúng ta thua kém.
Giống như đám sương mù gặp nắng gắt đã tan biến ngay lập tức, khô cong và vén ra bức màn sáng tỏ.
Mình đã phân biệt khi:
– luôn nghĩ vì là con gái nên mình không giỏi toán
– luôn nghĩ con trai thì sướng hơn, khoẻ mạnh hơn, tập trung hơn, tài năng hơn
– luôn nghĩ vì mình là con gái nên sức khỏe mình yếu, nên mình khó tập trung, nên mình có thể cứ tèn tèn chẳng cần làm cho nên chuyện, vì là con gái mà!
– luôn ao ước được là con trai từ bé, để có thể đi đá bóng chơi đùa thoả thích mà chẳng cần lê lết trong bếp pha nước mắm hay rửa rau mà vẫn được bỏ qua và trân trọng,
– luôn nghĩ mình là con gái nên sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa ương ẩm!
Mình đã nghĩ mình kém hơn về mọi mặt, thể chất, ổn định cảm xúc hay sự tập trung, hay tư duy khoa học!
Tự do mình tin những định kiến và đồn đãi xung quanh. Tự do mình để chúng trở thành giọng nói bên trong mình. Tự do mình đã đánh giá thấp bản thân. Không phải do tính nữ huyền diệu mà mình được ban tặng.
Cứ cái gì tự DO mình, thì mình cũng TỰ do chỉnh được.
Phew! Nhẹ cả người!
Còn bạn thì sao? Bạn có nghĩ mình có đôi chút phân biệt lẩn khuất nào không?