Năm đó ở Bồ Đề Đạo Tràng, trời vào đông lạnh hanh se sắt.
Mình đã lang thang với các Lama được hơn 3 tuần. Ban đầu chỉ có Ngài Sakya Trizin 42, Lama Logya, Lama đầu bếp của Ngài 42 và mình xuất phát từ Dehra Dun tới Lumbini. Sau đó thì đoàn tăng dần lên theo hành trình. Khi đến Bồ Đề Đạo Tràng, mình đã không thể đếm nổi số người tham gia.
Đền Mahabodhi đông nghịt Phật tử từ khắp nơi trên thế giới cùng đến tham dự cho lễ Cầu nguyện Hoà bình Thế giới. Các đền thờ, khách sạn, quán trọ chật cứng người là người. Bóng người, cát bụi hoà vào lời cầu nguyện ngày đêm văng vẳng tạo thành một bầu không khí vừa ngột ngạt, ồn ã vừa thanh tịnh khó tả.
Mình không thể ở cùng nơi với các Lama như trước nên Lama Logya xoay xở các nơi để ổn định cho mình. Lo chỗ ăn ở xong, Lama Logya hí hửng bảo:
- Lama đã nhờ một đoàn Phật tử từ Sing mang thêm đồ ăn, mỳ gói cứu đói cho con, sao bé tí mà ăn nhiều thế nhỉ! Yên tâm! Con không ở cùng ta nhưng cũng sẽ không lo đói đâu.
Lama gửi mình ở cùng với mấy anh chị người Indo/Sing. Họ mang cơ man nào là trái cây, bánh kẹo và mỳ gói sang. Cả sầu riêng nữa! Có một vị Rinpoche ở đây nghiện sầu riêng nặng. Các đệ tử thuần thành của ngài không quên điều ấy nên đã vượt qua mọi chướng ngại ship sầu từ Thái qua Sing rồi tay xách nách mang sang Ấn Độ dâng lễ.
Vô tình mình ở cùng đoàn này, nên lại được đi thỉnh giáo vị Rinpoche ấy. Ai nỡ để lại một con bé Việt Nam lạc lõng một mình trong phòng. Tinh thần tương trợ vượt biên giới đã cho mình một kỉ niệm nhớ đời.
Tụi mình cùng nhau đến đảnh lễ Rinpoche. Khi lễ lạc đã xong, cả đám an toạ trong bầu không khí thân mật, và háo hức bí mật khui khay sầu. Bí mật là vì, ngoài Vị Rinpoche ấy, không vị nào ở cùng đền lại có thể chịu được cái mùi nồng nàn hấp dẫn khó chịu này. Nhất là Lama Logya! Chưa bao giờ mình ăn múi sầu riêng nào trong lo lắng và nơm nớp như kẻ phản bội như thế! “Lama ơi, là tình thế bắt buộc con phải hoà đồng thôi mà! Với con cũng nghiện sầu riêng lắm!”
Ơn trời mọi chuyện trôi qua trong êm đẹp. Trong lúc ăn không ai gõ cửa vào đảnh lễ. Và lúc len lén ra khỏi phòng phi tang hộp đựng sầu cũng không ai bắt gặp.
Thế mà mới sáng sớm hôm sau, Lama Logya đã nhắn tin inh ỏi vì “Ta không tài nào ngủ được, đau đầu vì cái mùi kinh tởm nồng nặc không biết ở đâu ra!”. Sáng hôm ấy, để yên lành, mình xin nghỉ buổi lễ, ở lại phòng khách sạn vẩn vơ lướt web. Đến trưa mò lên, khi dâng khăn cho Ngài 42, mình thấy Ngài tủm tỉm:
- Ta nghe sáng nay đài BBC nói tối qua có lễ hội sầu riêng tổ chức trong đền mà không ai nhắn ta cả. Con có biết không?
Mình không nhịn được phá lên cười rồi biến thẳng. Không quên liếc qua Lama Logya xem ổng có nghe được không và có hay biết chi không. Chẳng hiểu tin tức rò ra từ đâu. Cả đám về xôn xao phút chốc rồi chuyện cũng bẵng đi.
Trong vô vàn những cảm xúc hân hoan từ chuyến du hành ấy, chuyện này có lẽ đã lọt thỏm vào khoảng không lãng quên. Mình chẳng nhớ gì đến nó nữa.
Quá nửa năm sau, mình sang Mỹ nhận quán đảnh. Thiệt sự đến giờ vẫn chưa hiểu hết cái đó là cái gì. Thật kỳ lạ! Lúc đến lượt mình dâng khăn Ngài 42, bầu không khí đang thật trang nghiêm tĩnh lặng, mình nghe một tiếng thì thầm nho nhỏ: “durian, durian”. Mình ngước lên kinh ngạc. Ngài cuối xuống tủm tỉm. Rồi cả hai phá lên cười mặc cho cả trăm người xung quanh ngó nghiêng. Kí ức êm đẹp của chuyến hành hương bốn nơi linh thiêng mùa đông năm ấy chợt ùa về. Mình lại chìm đắm trong tình yêu thương và sự kì diệu màu nhiệm giữa những vạt áo đỏ thẫm bay trong gió cát vùng Bodhgaya. Không phải là những bài rao giảng, mà là tình yêu thương, sự chân thật và tính hài hước là điều mình nhớ hơn tất cả.
Dạ không, không phải lời cầu nguyện hay câu chú nào được ban cả, đây là lúc em nghe thấy lời thì thầm: durian, durian 😆
Và đây là lúc kí ức em ùa về…