Tui điên tới não phải làm sao???

Có những câu nói xuyên tim.

Có những hành động làm mình nổi đóa.

Có những chuyện điên đứ đừ!

Cứ tưởng như mình sẽ mang cơn tức này trong mình mãi mãi về sau!

Nếu bạn nói: tức mệt người lắm, quên nó đi! Mình có thể sẽ bật lại: Tui muốn quên chuyện đó lắm chứ! Nhưng làm sao được! Đó có phải chuyện tui muốn là được đâu! Làm sao mà quên được cái vẻ mặt khinh khỉnh của anh ta khi nói “tại em là người yếu đuối!”. What??? Đó, nghĩ đến lại sôi máu!

Mình đã từng nghĩ rằng tụi mình không thể chọn việc có thể quên đi một cảm xúc, một nỗi đau được. Chuyện đó không thể chủ động làm được. Cho đến khi mình phát hiện ra…..

Cảm xúc của tụi mình, dù là giận dữ điên cuồng, buồn bã rơi nước mắt, hay hạnh phúc tột đỉnh - về mặt sinh học chỉ kéo dài... 90 giây!

Lần đầu mình nghe vụ này, phản ứng đầu tiên của mình là "eooooo sao thế được?!! câu nói kia đã ám ảnh tui hơn 5 năm rồi nha!!!".

Nhưng rồi, khi đào sâu một chút vào khoa học đằng sau vụ 90s này, mình đã kiểu: woaaa, hoá ra mình đã CHỌN “nhớ” nó. Còn nó đã trôi đi từ lâu lắc!

1. Chuyện Gì Xảy Ra Trong 90 Giây?

Theo nghiên cứu của Tiến sĩ Jill Bolte Taylor (một chuyên gia giải phẫu thần kinh nổi tiếng xuất thân từ Đại học Harvard cực kỳ thông thái), não bộ của tụi mình xử lý một tình huống “tổn thương sâu sắc” hay “tức điên người”

Giai đoạn 1: Anh nói vậy ý là sao??

Giai đoạn này não diễn dịch một tình huống (câu nói: , hành động: )

  • Não bạn: "Ủa, có chuyện gì xảy ra vậy ta?" “anh ta vừa nói gì thế?” “dám nói thế với mình ư??”

  • Cơ thể: "Đợi xíu, để tôi chuẩn bị hormone đã..."

  • Tim: Bắt đầu đập nhanh hơn một chút

Giai đoạn 2: Tui điên à nha! Cơ thể tui cũng điên à nha!

  • Não bạn: "À, tôi biết rồi! Đây là giận/buồn/vui..."

  • Cơ thể: "Okay, xả hormone cortisol/adrenaline/dopamine đây!"

  • Bạn: Bắt đầu cảm nhận rõ cảm xúc - tim đập nhanh hơn một chút, bụng quặn lại đau hơn một chút, tay chân ngứa ngáy quạu cọ chỉ muốn xử luôn cái tên kia!

Giai đoạn 3: Rút thôi anh em ơi!

  • Não bạn: "Bả tức xong rồi! Nhiệm vụ hoàn thành!"

  • Các hormone: "Anh em mình rút thôi!"

  • Cơ thể: "Dọn dẹp nào..."

2. "Khoan Đã, Vậy Sao Mình Vẫn Buồn/Giận/Tức Cả Ngày?"

Bởi vì vô thức mình đã chọn như thế!!! Mình đã chọn tua đi tua lại cái khoảnh khắc “tức điên người” ấy.

Ví như:

  • Tui: Bị anh ta nói: “tại em yếu đuối”

Não: Kích hoạt cảm xúc bị tấn công/tức/(xen buồn xen ấm ức xen điên máu) - Cơ thể phản ứng: tay run tim đập nhanh - 90 giây

  • Tui: Tự nhắc lại "Sao anh ta lại nghĩ mình thế nhỉ? Mình đã khóc nhiều lần ư?..."

Não: Kích hoạt lại phản vệ khi bị tấn công/tức/(xen buồn xen ấm ức xen điên máu) - thêm 90 giây nữa (Yeah, não khó lòng phân biệt điều bạn suy nghĩ/tưởng t

  • Tui: Than thở với đứa bạn thân

Não: "Lại nữa” - Thêm 90 giây tiếp (tám - 90ss tiếp, tiếp và tiếp và tiếp…)

  • Tui: Đêm khuya một mình viết status “đời sao mà bạc!”

Não: "Thêm nữa nè!” - Thêm 90 giây tiếp

3. Tại sao mình lại “chọn” tức cả tuần như thế chứ?

  • Có thể vì mình ghét hắn ta quá và cảm thấy hắn ta hoàn toàn xứng đáng bị ghét bởi TOÀN BỘ bạn bè, họ hàng và 500 anh em trên Facebook của mình! Nên phải ca cẩm vụ này để có đồng minh ghét cùng!

  • Có thể vì mình phải xả đi xả lại vụ này (với một hay nhiều người) để thỏa cái nư của mình! Để cho mọi người thấy anh ta đã vô lí thế nào và mình đã phải chịu đựng ra sao! Để mọi người cùng thương mình ghét anh ta và để minh chứng cho mọi người thấy sự quyết định của mình là đúng đắn!

  • Có thể vì mình chưa nhận ra được bài học cho bản thân, chưa nhìn thấu vết thương nào đã sẵn có ở đó. Khi anh ta nói như thế, điều này đã vô tình vết thương bị lãng quên đó. Và vũ trụ đã bắt mình phải tự tua đi tua lại để nhận ra: ahhhhhh, hoá ra mình chưa thực nghĩ bản thân mình mạnh mẽ, nên người ta nói là mình sôi máu lên! ahhhh hoá ra hồi còn nhỏ, mình đã bị chê không mạnh mẽ thông minh và mình vẫn còn mang theo nỗi đau đấy!

Điều căn bản là, dù lí do có là gì! Hãy nhớ mình đã không chọn dừng bấm nút tua. Mình đã chọn để cơn tức giận xâm chiếm bản thân lần nữa.

4. Mình có thực sự muốn thoát ra khỏi cảm xúc này?

Yeah, trước khi nói vụ xử lý cơn tức điên, tụi mình hãy tự hỏi: Mình có thực sự muốn hết tức điên không?

Nếu câu trả lời là không! Tui không muốn hết tức giận! Làm sao lại có thể không phẫn nộ! Làm sao lại có thể để anh ta thoát như thế! Tui vẫn muốn ở trong trạng thái này! Tui vẫn tin khi mình cầm than nóng trong tay thì anh ấy sẽ phải bị bỏng!

Thì….well, bạn cứ giữ cơn tức giận của mình chứ sao giờ! Nhưng ít nhất, bạn ý thức được rằng mình muốn giữ nó.

Nếu như câu trả lời là có, oiii, tức giận mệt người quá! Mà mệt tui chứ không mệt ảnh! Ảnh vẫn nhơn nhơn đấy thôi mặc kệ cơn tức giận của tui, anh ta không hề thay đổi! Tui nghĩ rồi, tui muốn bình an, tui muốn cảm xúc tốt hơn. Tức hoài mất thời gian quá! Tui muốn quên phắt hắn ta đi!

Thì….

5. Hãy Thử Phương Pháp "Ngắm mây"

(Vì suy nghĩ hay cảm xúc cũng đến rồi đi như những áng mây trên bầu trời)

Bước 1: Nhìn mây đến

  • Khi cảm xúc ập đến, hãy nhận diện nó. Hãy gọi tên nó.

  • Có một cơn giận đang đến. Có một sự buồn bã sắp bủa vây.

Bước 2: Bạn là bầu trời

  • Đừng cố "nghĩ tích cực" hay "bình tĩnh lại”, đừng cố dập tắt hay trốn tránh.

  • Cứ để cảm xúc đó đến. BIết rằng rằng bạn là bầu trời, dù mây mưa vần vũ che khuất, hãy luôn nhớ bạn là bầu trời. Bầu trời luôn ở đó. Mây sẽ tan.

  • Hãy ở đó.

Bước 3: Quan sát

  • Để ý xem cơ thể đang cảm thấy như thế nào?

  • Hơi thở thay đổi thế nào?

  • Tim đập nhanh hay chậm?

  • Mặt có nóng lên không?

  • Bụng có đau không?

Bước 4: Nhận thông điệp

  • Mỗi cảm xúc đến đều mang một thông điệp gì đó muốn gửi gắm đến bạn.

  • Cảm xúc tốt nhắn nhủ bạn đang đi đúng hướng đó, tiếp tục nhé!

  • Cảm xúc không mong muốn sẽ gợi ý bạn nhìn lại:

    • Suy nghĩ của mình có đang ổn không?

    • Liệu có niềm tin nào từ xưa cũ cản lối mình?

    • Hay có vết thương nào từ xa xưa vẫn chưa được chăm sóc?

      Hãy lắng nghe.

Cảm xúc giống như những đám mây trên bầu trời

Chúng sẽ đến, và chắc chắn sẽ đi. Vấn đề không phải là làm sao để không có mây, mà là học cách ngắm mây trôi, nhận thông điệp rồi bước tiếp.

Và đừng quá áp lực về con số 90 giây. Đôi khi là 100 giây, có khi là 80 giây. Quan trọng là bạn đã bắt đầu nhìn cảm xúc của mình một cách khác - không phải kẻ thù cần đánh bại, mà là những vị khách cần được đón tiếp, lắng nghe, và... có thể là tiễn đi đúng lúc.

P/S: Nếu bạn đọc được đến đây, cảm xúc của bạn lúc này thế nào? 😊

Previous
Previous

Khi cách bạn nói thể hiện nhiều hơn lời bạn nói

Next
Next

Tại sao vụ “quyết tâm cải tổ đầu năm” thường đứt gánh giữa đường? (và làm thế nào để vẫn “cải tổ”)